Giới thiệu tác phẩm
[Truyện ngắn] Gặp trời xanh vào lúc nửa đêm
![]() "Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là hạnh phúc. Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là sai lầm. Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là viển vông. Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là nuối tiếc." Ba giờ hai mươi hai phút sáng. Anh còn nhớ rất rõ. Khi ấy, vừa hoàn tất dự án đeo đuổi anh cả tháng trời, cơ thể như trút hẳn một gánh nặng. Anh thở phào, liếc nhìn đồng hồ treo tường, vươn vai xoay người, cầm lấy ly nước lọc trên bàn rồi uống một ngụm lớn. Trong máy tính của anh, Mischa Maisky vẫn đang say sưa với cây đàn Violoncello. Bản Gavotte trong tổ khúc cello số 6 của Bach mang theo chút không khí của miền quê nước Pháp tràn vào căn phòng làm việc. Anh rót thêm một ly nước lọc rồi đăng nhập lên mạng KGS. Giờ thì chẳng thể nào ngủ được nữa, anh nghĩ. Dẫu sao thì mai cũng là cuối tuần, mình có thể ngủ bù sau. Phòng Vietnam Cafe trên KGS thường hai giờ đổ ra đã rất thưa người chơi cờ. Anh mở một bàn 19x19 đánh free trên đó. Trong khi chờ đợi, anh nhìn một lượt danh sách những nick vẫn đang online lúc này. Không đông lắm, chỉ chừng mươi người. Trong số đó, anh chú ý tới một cái tên. ThienLam. Anh tự khắc phiên dịch nó thành Thiên Lam, tức trời xanh. Không biết tại sao, vào lúc đêm vắng, bắt gặp một cái tên gợi nhớ khoảng không như vậy, anh thấy lòng mình êm dịu. Thông tin cá nhân hiển thị một tấm hình bầu trời xanh ngắt có một dải mây nhẹ vắt qua. Địa chỉ email và sức cờ đều được ẩn đi. Trong phần giới thiệu, chủ nhân của nó đề hai câu thơ ngắn của Xuân Quỳnh: "Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau" Khoảnh khắc đó, anh mỉm cười. Nhấn gửi đi một tin nhắn, hỏi rằng, bạn có muốn chơi cùng tôi một ván cờ không. Chừng ba mươi giây sau, ThienLam trả lời bằng một gương mặt cười và nói "tôi đồng ý". Vì hai bên đều không rõ sức cờ của nhau, họ quyết định đánh đồng. KGS sắp xếp ngẫu nhiên để anh cầm trắng. ThienLam được đi trước, đánh Trung Quốc Lưu. Không hiểu sao trong lòng anh tin chắc đối thủ của anh lúc này là một cô gái, mà nhất định lại là một cô gái đẹp. Anh hình dung cô dịu dàng nhưng khó gần. Có lẽ cô có mái tóc dài, không thích nói nhiều, là tuýp người mơ mộng và lãng mạn. ![]() ThienLam chơi cờ bài bản, kỹ thuật rất tốt. Sau khi kết thúc khai cuộc, tính ra cô có chút lợi thế hơn anh. Ván cờ diễn ra vô cùng chậm rãi, cả anh và cô đều không vội vàng gì. Tới nước thứ 31, anh hỏi cô, “bạn chơi cờ lâu chưa?”. ThienLam nói, khá lâu rồi, nhưng không thường xuyên, tôi chỉ chơi những lúc rảnh rỗi hoặc mệt mỏi.
Và cô đã nói rằng cô thích Schubert. Rằng đó là thứ âm nhạc vừa buồn bã vừa dịu dàng, giống như bầu trời của mùa thu, hay giống như một ly thạch anh đào của Nhật cô đã từng nếm thử. Anh cảm thấy rất thích lối ví von này. Từng dòng chữ hiện lên đều đặn, họ nói về âm nhạc, sách, cờ vây, địa danh từng ghé đến. Không biết những chuyện đó có làm anh xao nhãng hay không, nhưng một đám quân hướng ra trung tâm của anh đã bị cắt. Khi nhận ra, anh cố gắng tạo mắt để sống nhưng khoảng trống không đủ, cũng không còn đường nối về. Sau một hồi im lặng suy nghĩ, cả hai không nói gì thêm, anh nhấn nút chịu thua.
Anh vội vàng gõ thêm dòng chữ “tôi có thể gặp bạn lúc nào được?” nhưng vừa nhấn gửi đi thì ThienLam đã thoát ra khỏi ván cờ từ lúc nào. Cảm giác hệt như người ta bỗng nhiên mang đến cho bạn một món ăn thơm ngon rồi lại nhanh chóng lấy về, để mặc bạn đứng đó, ngẩn ngơ, hụt hẫng. Những đêm sau đó, anh đều thức chờ cô. Cứ sau ba giờ sáng sẽ thấy cô xuất hiện trên KGS. Không bao giờ cô chủ động lập ván cờ, nhưng nếu anh ngỏ lời, cô nhất định sẽ đồng ý. Có khi chơi bàn 9x9 hoặc 13x13 song thích nhất vẫn là chơi bàn lớn 19x19, để được nói chuyện với cô nhiều hơn. Anh phát hiện cô rất dễ thương. Khi đã thân thiết hơn, cô có thể kể anh nghe về đám mèo hoang ở chung cư, âm thanh náo nhiệt của chợ cóc buổi sáng, ly cafe rẻ bèo ngồi bệt ngay góc phố, hoặc là tấm áp-phích hôm nay người ta mới giăng lên. Như thế, anh nhận ra cuộc sống này có phần dễ chịu hơn so với tòa cao ốc nơi anh làm việc, những suất cơm hộp đắt đỏ và tẻ nhạt cùng ông sếp già khó tính. Thi thoảng, anh gửi nhạc cho cô nghe. Một người con gái có thể chia sẻ thứ âm nhạc mà anh yêu thích, thật khó tìm. ![]() Có lần anh hỏi cô vì sao thường lên mạng vào lúc khuya như vậy. Vì công việc thôi, cô đáp. Tôi làm phục vụ trong một nhà hàng. Ca làm việc kết thúc khoảng hơn một giờ, về nhà, tắm rửa, thay bộ quần áo thoáng mát, bới một tô cơm lớn hoặc nấu mì gói, sau đó vừa nghe nhạc vừa chơi cờ. Nhưng cô không bao giờ nói cho anh biết chỗ làm của cô.
Sau câu nói đó, ThienLam im lặng rất lâu. Cuối cùng, cô lên tiếng:
Họ tiếp tục chơi cờ. Anh cảm thấy hơi xấu hổ, hai bên tai đang nóng lên. Đáng ra anh không nên vội vàng như vậy, có thể sẽ khiến cô khó xử. Ván cờ đó anh thua hơn 10 mục. ThienLam nói với anh, khi chơi cờ, đừng đặt những thứ khác lên bàn cờ, vì như vậy sẽ không thể tập trung được, có lỗi với cờ vây lắm. Từ hôm đó, cô rất ít lên mạng chơi cờ. Tuy vậy, đêm nào anh cũng ráng thức chờ cô, có khi ngủ gục trên bàn làm việc. Họ cũng không nói chuyện nhiều như trước nữa. Có lúc chỉ chơi một ván 9x9 rồi cô than mệt, phải đi ngủ sớm. Lúc này, anh mới nhận ra anh không biết gì về cô ngoài một cái tên trên KGS. Nếu như một lúc nào đó cô không lên mạng chơi cờ nữa, hoặc đơn giản là lập một nickname mới, vậy thì anh sẽ không còn mối liên hệ nào với cô. Suy nghĩ đó thảy vào lòng anh nỗi bất an mơ hồ. Thật ra, việc không biết nhiều hơn về cô cũng có cái hay. Anh có thể tùy ý tưởng tượng hình ảnh của cô như mình mong muốn. Cô sẽ có gương mặt thanh tú, đôi mắt đen láy hiền lành, tóc cô sẽ dài và môi cô sẽ cười thật xinh. Anh hình dung cô mặc chiếc váy vải bông đơn giản mang màu thiên thanh, chân đi giày đế bệt và đeo bên hông một túi da nâu gọn gàng. Suy đi tính lại, anh quyết định cô sẽ thích hát và có giọng hát thật hay. Như vậy, vào những hoàng hôn hay những sớm mai, âm thanh trầm ấm từ cây đàn guitar của anh có thể hòa quyện cùng giọng ca trong trẻo ngọt ngào của cô. Thế nhưng, tưởng tượng chỉ là tưởng tượng. Sự thực là anh đang ngồi đây, lặng lẽ ngắm nhìn màn hình KGS-không-có-cô. Anh mở lại từng ván cờ đã đánh với cô, đọc lại những điều họ đã nói với nhau. Không dễ gì tìm được cô gái đem đến cho anh những cảm xúc lạ lùng như vậy. Anh bắt đầu nghe Serenade của Schubert mỗi khi nhớ cô. Bản nhạc trong đêm nghe bỗng thấy buồn hơn. Anh mở phần thông tin cá nhân của mình trên KGS, nhập vào đường dẫn của ca khúc này, kèm theo một lời thơ của Lamartine. Cái câu mà sau này đã nổi tiếng hơn nhờ công của Janusz Leon Wisniewski: "Un seul être vous manque, at tout est dépeuplé Thế giới của tôi vắng em bỗng trở nên im ắng quá" ![]() Một buổi tối, ThienLam lên mạng sớm hơn hẳn bình thường, chừng một giờ khuya. Anh hỏi, cô không đi làm sao. Cô nói, tôi vừa nghỉ làm rồi.
Tay anh đặt trên bàn phím rất lâu, cũng không biết phải nói gì với cô. Chúc mừng cô đã đạt được điều mình mong muốn hay là thừa nhận cơn trống rỗng và buồn bã ở trong lòng. Dòng tin của cô lại hiện lên, cô nói, anh có muốn chơi cờ không, tối nay tôi có rất nhiều thời gian. Anh trả lời, được, nhưng tôi muốn đánh độ cùng cô.
ThienLam không nói đồng ý, nhưng ván cờ thì đã được mở lên. KGS ngẫu nhiên để anh cầm đen đi trước. Lần này, anh chọn khai cuộc với điểm sao và khóa góc. Đáp lại, cô chọn một sao và tiểu mục. Sau nước thứ 5 của Đen, Trắng bắt đầu đi tấn công. Những joseki* anh lựa chọn đều nhằm lấy ngoại thế cho Đen và nhường số đất trong góc cho cô. Sau những định thức khai cuộc căn bản, họ rất nhanh chóng đẩy tới trung bàn. Phần biên trên diễn ra giao tranh gay gắt. Hai bên đấu ko* sống chết. Tuy Trắng thắng ko này nhưng lại mất một góc rất lớn. Họ có ít nhất ba lần đấu ko như vậy. Trong căn phòng làm việc của anh, không gian im lìm tới đáng sợ. Anh có thể nghe rõ tiếng tíc tắc của đồng hồ, tiếng ro ro của quạt máy và tiếng tim đập mạnh như muốn vỡ tung cả lồng ngực. Quen biết cô nhiều tháng trời, chưa khi nào giữa họ đẩy ra ván cờ quyết liệt tới vậy. Mồ hôi chảy tràn trên gương mặt anh. Chỉ là, anh rất muốn gặp cô. Không để làm gì cả, anh biết rõ, trong lòng cô không có anh. Nhưng anh thật muốn tặng cô một món quà, muốn có một thứ gì đó của anh hiện hữu trong không gian riêng tư của cô, khiến cô nghĩ tới anh. Từ nước thứ 262, thế trận đã vô cùng rõ ràng. Anh phá thành công đất biên của Trắng, lại chiếm được ba góc. Khoảng đất ngoài trung tâm của Trắng không đủ để gỡ lại. Sau nước 305, cô nhấn nút chịu thua.
Anh từ tốn gõ lên mấy dòng chữ, hỏi thứ bảy này cô có rảnh không, có thể gặp mặt được không. ThienLam im lặng không nói. Anh lại gõ tiếp:
![]() Chiều thứ bảy ở La Paloma tương đối đông người. Anh đến rất sớm, chọn một bàn trong góc, kề bên cửa sổ. Từ đây, anh có thể ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia, có thể nhìn thấy lúc cô bước vào. Anh cố gắng hình dung về cô, nhưng mọi mường tượng lúc này đều trở nên vô nghĩa. Cả sáng nay anh thấy mình như một gã trai mới dậy thì trong lần hẹn hò đầu tiên cùng bạn gái. Dành rất nhiều thời gian đứng trước tủ quần áo, băn khoăn không biết nên mặc gì. Anh tự hỏi cô thích người đàn ông ăn mặc như thế nào, có mùi hương ra sao, muốn anh chủ động bắt chuyện hay tỏ ra lạnh lùng bí ẩn. Nghĩ rất lâu, rốt cuộc, anh quyết định chọn cho mình dáng vẻ đơn nhất giản dị như thường lệ. Anh mặc một chiếc sơ mi màu lam nhạt đi kèm quần jeans xanh thẫm, tóc không vuốt keo và ngực thơm mùi Kenzo Power. Chuỗi hương bergamot, rau mùi và gia vị cay nồng sẽ tố cáo nỗi cô đơn trong lòng anh, nhưng tuyết tùng và hổ phách sẽ thay anh thì thầm những lời say đắm cùng cô. Rồi anh sẽ đọc sách cho cô nghe, một cuốn sách tuyệt đẹp của Yasunari Kawabata mà anh tin chắc rằng cô sẽ thích. Không hiểu cô có đoán biết được tình cảm của anh dành cho cô không, cô có muốn đáp lại nó không, hay gần hơn là, liệu cô có đến không. Đã bốn giờ mười bảy phút nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu. Anh chú ý nhìn từng vị khách bước chân vào quán, tự hỏi cô là ai giữa đám đông ngoài kia, cô sẽ xuất hiện như thế nào, kiếm tìm anh ra sao. Có thể cô sẽ hơi ngơ ngác, đưa mắt tìm anh, bấm máy gọi anh, rồi phát hiện ra anh đang ngồi trong góc vẫy tay chào cô. Họ sẽ gọi đồ uống và cùng nhau trò chuyện. Anh không cho rằng khi gặp mặt cô sẽ tỏ ra e ngại. ThienLam mà anh biết vừa bí ẩn vừa thẳng thắn, lại có chút mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng vẫn dịu dàng. Nếu như là cô, sẽ chờ anh mở lời hỏi chuyện, nhưng cũng nhất quyết không đỏ mặt xấu hổ. Tâm tình của cô, giống như bầu trời tháng bảy vừa cao vừa xanh, tuy không thể nắm bắt nhưng ở gần lại thấy vô cùng dễ chịu, nếu như cô để cho anh một cơ hội. Hoặc là không. Một tiếng đồng hồ trôi qua, cô chưa hề xuất hiện. Không một tin nhắn hay cuộc gọi đến. Anh thấy lo lắng và bất an. Bắt đầu mở cuốn sách ra đọc để quên đi, nhưng ván đấu của Meijin cũng chẳng đủ để thu hút anh. Nét bình thản trên gương mặt anh không còn đủ sức để bám trụ. Anh gọi một ly cà phê đen, dù vốn dĩ chỉ thích sự nhàn tản của trà xanh hay nước ấm. Cà phê đắng quá, anh nghĩ, giống như màn đêm, có lẽ rất thu hút nhưng chẳng bao giờ thuộc về mình. Cứ như vậy, anh uống tới hai ly, cho cơn đen đặc bao phủ khắp tâm hồn mình mà quên cô đi. ![]() Anh ngồi như vậy rất lâu, cũng không rõ là bao lâu, chỉ cho tới khi anh chàng phục vụ lặng lẽ tiến tới, đặt lên bàn một tờ giấy gấp đôi, nói với anh:
Không cần mở ra anh cũng biết đó là thư của cô. Anh luống cuống đứng dậy, chạy như bay ra khỏi quán cà phê. Âm thanh náo nhiệt của đô thị dội thẳng vào tai anh, nhìn ngang dọc cũng không đoán định nổi người nào là cô. Anh bỗng thấy mọi cảnh vật chung quanh chao đảo, tất cả như đang được hút vào một vòng xoay khổng lồ, mải miết, mà sợi dây cuối cùng níu lại cũng đã bỏ anh đi. Tiếng cậu chàng phục vụ ngập ngừng bên tai: “Chị ấy đi lâu rồi, em chỉ không nỡ để anh chờ thêm.” Đêm hôm đó bầu trời đen thẫm. Anh không làm việc, không mở nhạc, cũng không lên mạng. Trong căn phòng hoàn toàn thinh lặng, anh trở lại là chàng trai đơn giản thích uống lọc và từ tốn đọc thư cô. Nét chữ cô thanh mảnh, mềm mại, được viết bằng bút mực xanh. Cô viết: “Chào Dương, Tôi biết anh nhất định sẽ đến, cũng nhất định sẽ chờ tôi rất lâu. Con người anh, kể từ ván cờ đầu tiên tôi đã rõ, vô cùng mạnh mẽ và quyết liệt. Tôi giữ đúng lời hứa, tới La Paloma Cafe. Chỉ là, tôi không thể xuất hiện trước mặt anh. Chẳng khó khăn gì để nhận ra, trong lòng anh có ThienLam. Cô ấy là tôi, nhưng cũng không hẳn là tôi. Đáng lẽ chúng ta chỉ nên chơi cờ cùng nhau. Thế giới của chúng ta cách biệt bởi mạng KGS, không nên vượt qua nó. Trước đây tôi không biết điều này, cũng đã yêu một chàng trai thường lên KGS chơi cờ cùng tôi. Chúng tôi trò chuyện rất nhiều, hẹn gặp nhau, rồi anh ấy nói yêu tôi. Nhưng chuyện tình này tan vỡ rất nhanh, chúng tôi nhận ra mình chẳng có gì ngoài những ván cờ. Anh ấy cứ mỗi lúc lại trôi xa khỏi tầm tay tôi, cho tới khi ngay cả trên KGS tôi cũng không giữ nổi. Tôi bất lực trả anh ấy trở lại vị trí ban đầu, chỉ đôi lần đêm khuya lẳng lặng lên KGS xem anh ấy chơi cờ. ThienLam vốn là một chiếc mặt nạ để anh ấy không biết tôi là ai thôi. ![]() Thế rồi tôi quen biết anh. Ban đầu chỉ là chơi cờ cho vui. Tôi cũng không muốn dùng một nick chẳng đánh ván nào để rồi anh ấy nghi ngờ. Tôi rất quý anh. Đoán rằng thường ngày anh hết sức cô đơn, vậy nên vào đêm khuya mới có hứng thú chơi cờ và chuyện trò cùng tôi như vậy. Chỉ có điều, tôi không muốn dẫm vào vết xe đổ ngày trước nữa. Tôi không thể gặp anh rồi thắp thêm hy vọng trong anh. Đừng cố gắng tìm tôi và đừng nhung nhớ tôi. Hãy để chúng ta dần lãng quên nhau. Dương ạ, anh có gương mặt điển trai nhưng đôi mắt lại quá buồn. Lúc rảnh rỗi hãy ra ngoài đi dạo, hít thở khí trời. Đừng ngồi cả ngày bên máy tính, không tốt cho sức khỏe và tâm tình của anh. Mong anh sớm tìm được cô gái thích hợp với mình. Xin lỗi vì không thể là tôi. ThienLam.” Anh nằm dài trên ghế sofa, nhìn mãi vào một điểm mông lung trên trần nhà. Trong đêm tối, nghe thấy giọng mình trầm khàn hát lên mấy lời nhạc của Quốc Bảo: “Thì em cũng có đôi lần cần riêng anh đấy thôi Dù em như đám mây vàng vội vã Gặp nhau bên nắng chân ngày Tàn nhanh ôi quá nhanh Mới đây mà ra đêm thâu.” Anh nghĩ, trên đời làm gì có trời xanh vào lúc nửa đêm. Nếu có, cũng chỉ như một cơn mộng thoáng qua lòng anh. Vì một lần đưa tay níu mà đánh đổi rất nhiều nhung nhớ và thương đau. Cô gái có nickname ThienLam không bao giờ còn xuất hiện trên KGS nữa. Anh không bao giờ chơi cờ vây vào lúc đêm khuya nữa. Nhưng đôi lần chiêm bao, anh thấy cô ngồi đối diện với mình trước một bàn cờ. Cô có mái tóc dài, cô mặc váy thiên thanh, bàn tay với những ngón tay nhỏ nhắn đặt từng quân cờ lên bàn. Cô cười với anh dịu dàng. Họ bày lại ván cờ đầu tiên chơi cùng nhau. Cô đánh Trung Quốc Lưu. Cô ví nhạc Schubert như món thạch anh đào. Cô kể về con mèo tam thể ở chung cư thích tắm nắng và được cô gãi cổ. Cô nói anh có gương mặt điển trai nhưng đôi mắt lại quá buồn. Anh nhớ tới cô nhiều như vậy. Những chi tiết về cô hiện ra rõ ràng, mạch lạc như vậy, tạo thành một thước phim quay chậm, càng không muốn xem càng tua lại nhiều lần. ![]() Anh mở phần thông tin cá nhân của ThienLam trên KGS. Ngắm nhìn bức hình của cô, đọc lại hai câu thơ cô dẫn ra. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình có thể hiểu trọn vẹn từng từ, từng chữ: “Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.” *Chú thích: - KGS: trang mạng chơi cờ vây trựctuyến – ko: (thuật ngữ cờ vây) thế đánh cướp – joseki: (thuật ngữ cờ vây) những định thức cờ vây Tác giả: Nhược Lạc @ Thư Viện Cờ Vây *Vui lòng ghi rõ nguồn và dẫn link gốc khi sử dụng bài viết ở nơi khác. |
[Truyện ngắn] Cờ mù
Năm lớp sáu, hai thằng được xếp ngồi cạnh nhau. Cả hai đều lầm lì ít nói nên chẳng thằng nào thèm bắt chuyện với thằng nào. Mãi tới một hôm thằng này thấy thằng kia ôm mấy cuốn truyện tranh tới lớp, say sưa đọc, bèn hỏi: - Đọc gì thế? - Truyện. - Truyện gì? - Truyện tranh. Thằng này nóng mặt quay đi thì thằng kia đẩy sang cho một quyển,bảo, thích thì đọc thử. Đó là cuốn truyện tranh đầu tiên thằng này đọc trong đời. Một cuốn truyện về cờ vây. Ở cái thị trấn nhỏ này chỉ có độc một hàng thuê truyện. Số lượng thì ít, lại phải chờ rất lâu. Một bộ truyện mà thiếu đi vài cuốn là bình thường. Sau bữa đó, hai thằng tự động chung tiền thuê và thay phiên nhau đi lấy - trả truyện. Đọc được chừng chục cuốn thì thằng kia lôi về một quyển luật cờ vây căn bản, vỗ ngực khoe công sức cả buổi lục tung cái thư viện tỉnh lên. Quyển sách mỏng tang, cũ mèm, đượm mùi thời gian và thiếu hơi người đụng tới. Hai thằng tranh nhau đọc, rồi tích góp giấy nháp kẻ ô để chơi những ván 9x9 đầu tiên với bút chì. Chơi xong lại tẩy đi, cho tới khi tờ giấy nhàu nát không còn dùng được nữa. Sau cùng, đến giấy cũng chẳng đủ để chơi, thằng này mới nghĩ ra sáng kiến chơi cờ mù*. Hai thằng không dùng giấy nữa, mỗi thằng lần lượt đọc tọa độ giao điểm trên bàn cờ. Như thế, vừa không lo tốn giấy, lại có thể chơi với nhau bất cứ lúc nào. Ban đầu, việc nhớ hết những nước cờ của hai bên dường như là quá sức. Cả hai thường xuyên tranh cãi xem chỗ đấy là ai đi, hình cờ như thế nào.. Cãi tới khi mệt lả, rồi lại cười xòa bày ra chơi một ván khác. Chơi nhiều đến mức đã nắm rõ nước đi của nhau, nhắm mắt là có thể hình dung ra ngay ván cờ thực. Một thằng chỉ thiên về lấy đất, còn một thằng luôn thích đẩy ra giao tranh. Năm cuối cấp ba, hai thằng bàn nhau lên thành phố thi đại học. Một thằng chọn khoa Toán đại học Sư Phạm, thằng kia nộp đơn vào Kinh Tế chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, có hai thằng sung sướng hò hét, vì được đi học thì ít mà được chơi cờ thì nhiều. Thằng này khoác vai bạn nói, rồi bọn mình sẽ tới hội quán thành phố, sẽ tha hồ mà chơi cờ. Thằng kia nói thêm, sẽ đánh bại cả hội cờ, sẽ trở thành kì thủ số 1 Việt Nam. Bọn mình sẽ là người mạnh nhất. Mạnh nhất. Tuy đã tưởng tượng từ trước nhưng khi thực sự đặt chân tới hội cờ, cả hai vẫn không khỏi ngạc nhiên. Phòng ốc rộng rãi, từng dãy bàn kê thẳng tắp, những hội viên ngồi đối diện nhau chơi cờ hết sức tập trung. Chẳng ai bảo ai, cái ý định đánh bại hội cờ thành phố bay đâu sạch bách, chỉ còn lại niềm háo hức của hai kẻ mê cờ vây cuối cùng cũng thực sự được chạm vào quân cờ. Những năm tháng buộc phải chơi cờ mù đã vô hình tạo cho hai thằng khả năng tưởng tượng hình cờ rất tốt. Thắng 5/7 ván. Hết ngày, ông thầy già người Nhật từ tốn hỏi chúng có muốn học thêm cờ vây không. Thời gian đầu, tối ba - năm - bảy là dành cho việc học cờ, cuối tuần thì hai thằng cắm trại luôn trên hội quán. Cũng có khi đi đánh giải rồi được giải thưởng này nọ. Khoản tiền có được một phần để đi nhậu, phần còn lại dùng để mua bàn cờ, quân cờ và đặt mua sách cờ. Tâm huyết như vậy, tới cuối năm ba, thằng kia cũng bỏ ngang. Việc học hành, thực tập, thi cử, làm thêm, hẹn hò với bạn gái.. đã choán hết tòan bộ quỹ thời gian trong ngày. Nó vỗ vai thằng bạn, nói, thông cảm cho tao, lúc nào rảnh anh em lên KGS chơi vài ván. Sau này công việc các thứ ổn định tao lại chơi cờ. Cờ vây thì nó vẫn ở đó, chứ có mất đi được đâu. Quả thật, cờ vây vẫn ở đó, chỉ có người là đi mất. Tốt nghiệp đại học, công việc thực tập trước đó đem đến cho thằng kia một công việc chính thức. Từ vị trí nhân viên lên tới trưởng nhóm, rồi trưởng phòng. Lần lượt như vậy cho tới khi gã trai ngày nào trở thành giám đốc của một công ty danh tiếng. Nick KGS của vị giám đốc đã bị xóa tự động từ nhiều năm trước, hội cờ đương nhiên không thể ghé đến và đáp lại lời hẹn từ thằng bạn thân luôn là những câu xin lỗi, thông cảm cho tao. Thằng này ra trường thì trở thành một thầy giáo dạy toán cấp ba. Ngày hai buổi đến truờng, tối bận mải với soạn bài, chấm điểm. Thi thỏang cuối tuần tới hội quán vẫn nghe người ta nhắc đến một cái tên. Ra khỏi hội cờ, thằng này bấm máy gọi bạn. Đầu dây bên kia là hộp thoại tự động, đúng là giọng bạn mình nhưng sao nghe lạ lùng thế. Thằng này cúp máy, phóng xe thẳng tới công ty bạn. Cô thư ký nói giám đốc đang bận họp và hỏi anh có muốn nhắn gì không. Thằng này mỉm cười, đưa cho cô gái một tờ giấy nhỏ rồi ra về. Tan họp, vị giám đốc mệt mỏi trở về phòng làm việc. Trên bàn ngổn ngang những giấy tờ cần ký, những kế hoạch cần phê duyệt, hòm thư điện tử và điện thoại đầy ắp tin nhắn. Anh nới lỏng nút thắt cà vạt, cởi bỏ áo vest, xắn cao tay áo sơmi, nghĩ, chắc phải tới nửa đêm mới xong. Giữa đám giấy tờ thuần nhất công việc rơi ra một mảnh giấy kẻ ô li gập bốn. Vị giám đốc toan vứt vào thùng rác nhưng nghĩ gì đó lại mở ra xem. Nét chữ thẳng đen giản dị, trên đó viết đơn thuần hai con số. Anh đứng dậy đi lại phía cửa sổ. Gió lùa qua ô kính mang theo mùi giấy cũ, sực vào tới nhức lòng. Nước khai cuộc sau nhiều năm không hề thay đổi. 3-3 Tác giả: Nhược Lạc @ Thư Viện Cờ Vây *Khi sử dụng bài viết ở nơi khác, vui lòng ghi rõ nguồn. *Cờ mù: Cách chơi tưởng tượng hình cờ trong đầu, không dùng cờ thật. |
[Thơ] Vô đề
![]() Những ngón tay chạm vào vũ trụ Tôi không có ý định kể cho bạn nghe một triết lí nào đâu Chúng đã có quá nhiều Tôi chỉ muốn đi tìm Nước đi thần thánh Không phải nước đi giành được sente Hay nối về một đám quân đã chết Không phải nước đi đánh bại đối phương Xoay chuyển ván cờ Đó chỉ là nước đi kết nối tâm hồn Nếu bạn biết được nước đi như vậy Xin hãy giữ hộ tôi. Những nuối tiếc nằm trên ngón tay Điều nuối tiếc nhất của con người là những ảo tưởng về sức mạnh và sự tham lam Những đám quân thế cờ vững chắc Và potential territories Họ sẵn sàng đổi đi Để lấy về những nước đi họ chưa hề nhìn thấy Hãy ngồi xuống đây yên lặng cùng tôi Chúng ta chỉ có 1 ít quân cờ 1 ít đất đai 1 nước cờ nóng vội Hãy chầm chậm bước Dù có chạy nhanh đến đâu Thì những đám quân cũng không thoát được cái bóng của chính mình Những khát vọng nằm trên ngón tay Bạn có thể thất bại ngày hôm nay Nhưng còn biết bao ván cờ đang chờ bạn phía trước bạn không thể đón trước được tương lai Thế mà tương lai lại nằm ở hôm nay Và hôm nay. Tôi tin. Chúng ta chưa hề bỏ cuộc Những người bạn nằm trong trái tim Lí do để tôi yêu cờ vây Đơn giản Bởi vì Những quân cờ nhỏ bé luôn nắm chặt tay nhau... -- |
[Thơ] Xem đánh Cờ vây
![]() 觀圍棋 閒窗敵手偶相逢, 此樂堪殊鬥橘中。 初訝曉星光錯落, 忽聞晴雹碎玲瓏。 縱橫暗合周天數, 勝負交爭略地功。 萬事如棋須說著, 古今局面苦難同。 Nguyễn Phi Khanh (1355 - 1428) 2. Phiên âm Quan Vi kỳ Nhàn song địch thủ ngẫu tương phùng, Thử lạc kham thù đấu quất trung. Sư nhạ hiểu tinh quang thác lạc, Hốt văn tình bạo toái linh lung. Tung hoành ám hợp chu thiên số, Thắng phụ giao tranh lược địa công. Vạn sự như kỳ tu thuyết trước, Cổ kim cục diện khổ nan đồng. 3. Dịch thơ Xem đánh cờ vây Ngày nhàn, địch thủ bỗng gặp nhau Vui trong quýt đấu khác gì đâu Mới ngỡ ánh sao rơi chằng chịt Bỗng nghe mưa đá vỡ lao xao Dọc ngang nằm khớp vòng trời đất Thắng bại đua công chiếm đất nhau Muôn việc như cờ nên tính trước Xưa nay thế cục biến muôn màu. Nguyễn Tôn Nhan |
[Giới thiệu] Thiếu nữ đánh cờ vây
Tôi ngã xuống người cô gái chơi cờ vây. Mặt em dường như hồng hơn ban nãy. Em mỉm cười. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ chơi tiếp ván cờ ở nơi xa kia. Để có thể ngắm nhìn người tôi yêu dấu, tôi đã cố gắng giữ cho mắt mở. Chiến tranh bao giờ cũng đau thương, mất mát.Trong chiến tranh, số phận của con người trở thành bi kịch. Những thế hệ trẻ mãi đi tìm lý tưởng cho mình, để rồi cảm thấy mất phương hướng, chông chênh, vô định. Phải chăng hạnh phúc là khi được xả thân cho Tổ quốc, trở thành anh hùng của dân tộc, niềm tự hào của gia đình, hay hạnh phúc là được chết bên cạnh người mình yêu dấu? Bi kịch tình yêu trong "Thiếu nữ đánh cờ vây của Sơn Táp đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi. Thiếu nữ đánh cờ vây" được đông đảo bạn đọc yêu mến có lẽ vì nó đã chạm đến đáy sâu tình cảm, về sự sinh tồn của người hiện đại. Trong cái thế xung đột đẫm máu ở Trung Quốc, một khoảng trời bình yên hiện ra: “tại quảng trường Thiên Phong nho nhỏ, dưới lùm cây tỏa bóng, hai nhân vật chính nam và nữ gặp nhau cạnh chiếc bàn đá có khắc sẵn bàn cờ. Nhân vật nam là một gián điệp Nhật Bản, lạnh lùng tàn nhẫn mà si tình, nhân vật nữ là một cô gái Trung Quốc mới mười sáu tuổi, thuần khiết mà không ngây thơ, thông minh chứ không tàn nhẫn. Một ván cờ vây, cũng đủ để đánh mất mình trong chốn mê cung tình cảm. Mỗi ván cờ bày ra, là một giấc mơ diệu kỳ, khép một ván cờ, ai nấy lại trở về với thực tại phũ phàng. Thế giới của kỳ thủ nam là doanh trại, là phạm nhân chiến tranh, là tù ngục và thuốc súng, còn thế giới của kỳ thủ nữ là một gia đình quý tộc đã sa sút, là đoàn thể thanh niên chống Nhật, là ba tỉnh vùng Đông Bắc Trung Quốc đang rên siết dưới gót giầy quân Nhật”. Trong bối cảnh hai nền văn hóa đối địch, "Thiếu nữ đánh cờ vây" đã chứng tỏ“ đàn ông và đàn bà vẫn có thể đến với nhau và yêu trong sự đối lập, vẫn có được giây phút thăng hoa của tình yêu. Đó là một giấc mơ. Mong sao những cảnh trầm luân và ái tình trong giấc mơ sẽ khiến con người tỉnh táo trước hiện thực, có được khát vọng và niềm tin cháy bỏng về hạnh phúc và tương lai. Họ đến với nhau, khám phá nhau trong những ván cờ. Chỉ qua những nước cờ, họ đi sâu vào tâm hồn của đối phương. Chỉ nhìn vào mắt nhau mà không cần nói một lời nào, họ biết mình không cưỡng lại được sức cám dỗ của tình yêu. Bi kịch là ở chỗ đó. Họ yêu nhau khi mỗi người đều có một thế giới, một nền văn hóa, một lý tưởng riêng. Anh ấy luôn tự hỏi rằng: Nhưng tôi là ai mới được chứ? Tôi không trả lời được. Nhưng ít ra tôi biết tôi sống vì lý do gì: thể xác tôi đã chín, óc tôi đã nghi ngờ, đã yêu, đã tin tưởng, đó sẽ là bó hoa lửa tôi dành dâng lên Tổ quốc tôi. Tôi sẽ bùng cháy trong đêm chiến thắng. Anh ấy yêu cô mà không hề biết cô ấy tên gì, bao nhiêu tuổi, cô ấy đang làm gì. Cô ấy tựa như ngọn núi nổi bật trên bầu trời đầy mây để rồi lại chìm lắng trong sương mù. Đớn đau thay, làm sao anh có thể đến được với cô mà không phản bội Tổ quốc? Chỉ có cái chết mới có thể giúp cho đôi tình nhân được hạnh phúc ở thế giới bên kia. “Vì em anh sẽ từ bỏ cuộc chiến này, anh sẽ phản bội Tổ quốc anh. Vì em anh sẽ là một thằng con bất hiếu, một kẻ làm nhơ nhuốc dòng họ của mình. Tên anh chẳng bao giờ có trong đền thờ những anh hùng. Anh là kẻ bị nguyền rủa”. Trên bàn cờ là mặt biển nổi sóng, sóng đen, sóng trắng xô vào nhau. Gần bốn bờ, sóng dồn lại, cuộn xoáy và lại lao lên. Hòa trộn vào nhau, đè nghiến lên nhau để rồi lại ôm xiết nhau chặt hơn bao giờ hết. P.N.N.N Nguồn: Thư viện Online (link: http://thuvienonline.sachhay.com/book/200909182300/thieu-nu-danh-co-vay.aspx ) |
[Truyện ngắn] Ván cờ
![]() Ông già biết tỏng bụng dạ của thằng bạn cờ. Ông thấy đối thủ có những nước đi lãng nhách, hớ hênh mỗi khi vẳng từ sau bếp tiếng cười giòn của cô cháu gái. Có lần bị vây đánh quá, ông ấm ức, nên kêu cháu ngoại đem ra bình trà nóng, nhìn con cờ xớ rớ, run rẩy trong tay thằng nhỏ, ông cười thầm, ai biểu dại gái, cho mầy chết nè con. Nhưng ông cũng nổi tiếng là khó tánh, thủ cựu nên ngay lập tức, ông đằng hắng e hèm khi thấy ánh mắt thằng nhỏ cứ soi vào cái gáy trắng trẻo kia. Gặp người khác, ông đã đuổi thẳng. Anh may mắn, vì những ngày sống lang thang, làm bạn với ông Từ cao cờ giữ miếu Bà Chúa Xứ, cũng học được ít nhiều. Và cái lối chơi biến hóa, lúc thâm trầm, lúc táo bạo, khi phóng khoáng khi lại nghiêm cẩn, chặt chẽ của anh làm ông già ngây ngất. Một đối thủ giỏi. Nên ông già vừa giữ vừa buông, nhử như bắt vịt con câu nhấp cá mẹ rồng rồng, cắn răng (nói cho văn vẻ vậy chứ ông già còn cái răng nào đâu mà cắn) cho anh nghiêng ngó. Nửa năm, anh đã kịp quen mùi tóc, kịp nhớ bước chân, kịp thương đuôi mày. Một dịp tình cờ anh nghe phớt qua ông già nói với cô cháu ngoại “cái thằng đó tánh cũng được nhưng gốc gác không có, lại nghèo quá…”. Lẫn trong câu nói là tiếng gậy gõ lọc cọc trên nền bê tông, ông già thường làm vậy mỗi khi tỏ thái độ cương quyết. Anh biết ông già nói tới mình, anh về căn nhà trọ nằm gác tay lên trán, bàn tay phụ hồ chai sạn này sao xứng để cầm bàn tay non nhuốt kia ? Nhưng vẫn dè dặt, hy vọng. Cho đến một ngày hay tin cô gái sắp lấy chồng. Trời sập cái rầm, vụn vỡ, nát bét hết những giấc mơ. Buồn đến dại đi, đến xiêu cả đôi chân, trắng dờ con mắt, nghe câu hát “tình yêu như vết cháy trên da thịt người” mà buột miệng, sao nói trúng dữ vậy trời. Nhưng buổi chiều từ công trường về, anh lại qua nhà ông già, bày ra cuộc cờ mới. Những con cờ trong tay anh táo bạo hơn, liều lĩnh hơn, ngạo mạn hơn, nhưng cũng có lúc dại đi, ngập ngừng. Ông già có chút ngẩn ngơ, những nước cờ cho thấy lòng thằng nhỏ này đang đau, đáng lẽ nó phải giận mình, không thèm dòm mặt mình cỡ nửa năm chớ. Những ván cờ chiều vẫn tiếp tục bày ra, bất chấp nắng mưa, bất chấp những nỗi lo cơm áo, bất chấp lòng đau, bất chấp cô gái đã theo chồng từ tháng Giêng gió bấc. Ông già lủi thủi đi vào đi ra trong căn nhà vắng, buồn hiu, trông cho mau hết ngày, cho mau đến chiều, ông bắc ấm nước, châm bình trà, ngồi ngó ra đường, xao xuyến ngóng bóng người quen bước qua cổng. Đấu thủ giỏi ông già không thiếu, nhưng chẳng ai có lối chơi giống anh, ngẫu hứng và hoang dã như ngọn gió. Có bữa, anh từ công trường về muộn, ông già thắt thẻo ra đón tận đầu đường, nhác thấy anh, ông thiệt thà kêu lên, tao ghiền mầy quá trời, nhỏ. Anh chỉ cần có vậy, chỉ chờ có vậy. Anh đã thắng một ván cờ lớn. Anh đã làm cho ông già không thể sống thiếu anh. Có được chiến thắng này, anh không bỏ sót một chiều nào, để ngồi chơi cờ với ông. Anh đưa ông già vào một thói quen bất di bất dịch. Nhiều khi từ công trường về, mệt rã rời, có bữa nhậu nhẹt say mềm, anh vẫn ráng ngồi chơi vài ván. Nhưng khó nhất, là anh phải che giấu mối hận trong lòng mình, bởi những người chơi cờ giỏi luôn đọc được ý nghĩ của đối thủ. Anh không biết mình lấp liếm bằng cách nào mà ông già không hay biết, thằng nhỏ này đang căm hận, bởi câu nói nghe lóm được một hôm nào, thằng nhỏ này nghĩ, cô gái đó hẳn cũng thương mình, có tình ý với mình, nếu không thì cô đâu có rón rén thò đầu ra khỏi cửa buồng cười với anh, nếu không thì cô đâu có kiếm cớ quét sân mỗi chiều để tiện cho anh nhìn, nếu không thì cô đâu có đỏ mặt khi vô tình anh chạm vào tay… Chỉ tại ông già cản ngăn, ép uổng. Và anh cũng không biết tại sao mình lại kiên trì cho một kế hoạch trả thù đến vậy. Có lẽ, cuộc tình tan vỡ đã để lại trong lòng anh một khoảng hẫng, khoảng rỗng không, và mối hận với ông già là điều duy nhất anh có thể níu lấy, tựa vào mà sống tiếp. Những lúc nghĩ tới cái ngày anh từ tốn buông từng con cờ lăn long lóc trên đất, và rất chậm rãi, ngạo mạn, anh lạnh lùng mỉa mai, “tôi không thể chơi cờ cùng ông được, bởi vì tôi nghèo, tôi không gốc gác, tôi thân sơ thất sở, tôi thấy không xứng…”, anh tưởng tượng mặt ông đã tái dại đi. Và mỗi chiều phai, ngồi nhìn về phía dãy nhà người ta cất cho thuê, ông già mỏi mòn, hoang vắng, tuyệt vọng. Còn anh, không cần ăn gì cũng thấy sướng, thấy no nê. Anh định kết thúc ván cờ vào một ngày gần, nhưng ông già đã bỏ cuộc. Ông ra đi vì một cơn đột quỵ. Anh ngơ ngác. Những buổi chiều từ công trường về, anh để nguyên bộ đồ lấm lem bùn đất, xi măng, đứng dán rất lâu vào cánh cổng đã đóng chặt. Anh nhớ ông già khủng khiếp, nhớ từng sợi tóc, từng nếp nhăn, từng mảnh da khô bong lên lùi xùi trên mặt. Nhớ ông già luôn kẹp con cờ vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, dịu dàng, hờ hững, nhớ ông dù cao hứng cỡ nào thì con cờ cũng được đặt rất khẽ khàng, nhớ ánh mắt ngậm ngùi nhìn theo con tốt bị ngựa của anh loại ra khỏi cuộc chơi, nhớ cái vẻ sướng rơn mà cố che giấu, kìm nén, nên chỉ hơi ve vẩy hàm râu mỗi khi ông lật ngược được thế cờ. Anh nhớ mùi dầu cù là Con Hổ trộn lẫn mùi băng phiến nơi cổ áo quăn queo. Anh không còn nhớ câu nói nào xa xưa nữa. Một mình bày ra một ván cờ hoang vắng, trong anh tràn ngập nỗi buồn. - Nguyễn Ngọc Tư - |
[Truyện ngắn] Chơi cờ vây
Tác giả: Nhã Đoan (báo Tuổi Trẻ - 24/04/2008) _ Chị này! Sao chị quyết tâm học cờ vây nhỉ? _ Vì chị muốn đánh thắng một người! _ Chị yêu người ấy, đúng không? An im lặng. Lẽ ra không nên trả lời câu hỏi thứ nhất của Nam. _ Con gái luôn luôn thế! Chị cũng không ngoại lệ, chị muốn chứng tỏ gì? Muốn rằng anh ta sẽ nhìn chị bằng con mắt khác: À, hóa ra An cũng giỏi phết? Tiếc quá, sao mình lại chia tay An? Có phải chị muốn thế không? _ Chị muốn đánh với anh ấy một lần, thế thôi! _ Rồi sau đó thì sao? _ Chị cũng chưa nghĩ tới. Ngày hôm qua anh đã nói chia tay. Không phải là nói thẳng, nhưng cái kiểu: mình đừng gặp nhau nhé, anh muốn được một mình. Thật ra chỉ là một cách nói khác của chia tay thôi. Cô hụt hẫng. Giá mà cô biết được khuôn mặt của mình lúc đó như thế nào. Chỉ biết khi xe anh đã đi khuất, cô mới giật mình nhớ ra rằng mình còn phải đi vào nhà. Một đêm thức trắng với suy nghĩ làm thế nào để được gặp anh. Cái thời gian anh đưa ra sẽ là mãi mãi nếu như cô không làm gì. Cách duy nhất khiến cô có thể gặp anh là học chơi cờ vây. Anh đam mê nó như người ta nghiện game online. Anh luôn luôn có mặt trên KGS từ khoảng tối đến sáng, cô biết rõ điều đó. Cô theo dõi từng trận đấu của anh, anh lên hay xuống kyu, anh đánh với ai. Hơn thế nữa, cô âm thầm lập ra kế hoạch luyện game cho mình. Nam là người đầu tiên cô nghĩ tới có thể giúp cô luyện cờ vây. Thi thoảng Nam có gặp anh trên hội cờ nhưng Nam không biết anh là người cô yêu. Điều này thuận lợi cho kế hoạch của cô, và hơn thế nữa, trình độ của Nam hơn hẳn anh. Cô chăm chỉ luyện tập từ ngày này qua ngày khác. Những buổi tập đàn được thay thế bằng việc học joseki và đánh thử trên KGS. Ban đầu nick của cô là 25kyu. Cô nhìn thấy nick anh sáng lên trên KGS: 5kyu. Để đánh với anh, cô còn phải luyện tập nhiều. _ Chị đã đọc cuốn sách về “bài tập sống chết” em đưa hôm qua chưa? _ Đọc rồi, hiểu sơ sơ thôi. _ Hôm nay, em sẽ đánh với chị. Chị không cần đánh thắng em, chỉ cần chị áp dụng các bài tập đã học như joseki, fuseki cho đúng là được. Bàn cờ được bày ra. Theo luật, Nam chấp An chín quân cờ. Cô đi trước. Cô đánh đúng như những gì đã học từ Nam, cô giành đất ở góc và chỉ lo làm sao có thật nhiều đất. Cô không thích đánh nhau. Khi Nam tấn công, cô chỉ đỡ mà không hề phản công lại. Nam bao vây cô, tranh chấp và cuối cùng lấy hết tất cả những gì cô chiếm từ lúc khai cuộc đến giờ. Cô đầu hàng. _ Chị biết không? Có câu nói là: “The game you play show the way you are”. Để đánh nhau được với anh ấy, chị phải mạnh mẽ và quyết liệt hơn nữa trong cách đánh. Trong tình yêu cũng vậy, đôi khi cũng cần phải có sự dứt khoát. Nam chỉ nói thế, rồi đi. Nam đi học ở cái đất nước xa tít tận châu Phi. Bây giờ chỉ còn một mình An tự mày mò và tự tìm cách quyết liệt với chính bản thân cô. An không ẩn mình dưới cái nick nam tính cũ nữa. Cô tạo một nick mang tên mình và bắt đầu đánh thật sự. Không còn kiểu vừa đánh vừa học với Nam như trước, giờ đây An rèn cho mình lối đánh cờ tấn công. Cô bắt đối thủ phải resign chứ không bao giờ đợi đến tàn cuộc. Vẫn là cô học theo lối đánh của Nam. Số lần anh vào KGS xem cô đánh tỉ lệ với số kyu của cô tăng lên. Đôi khi anh đưa ra những lời nhận xét: hay thật, có tiến bộ đấy. Nhưng cô vẫn phớt lờ. _ Này, anh thật sự ngạc nhiên đấy! Em luyện cờ hồi nào vậy? Đánh với anh một ván nhé! Tin nhắn của anh nhấp nháy trên màn hình chứng tỏ anh đang chờ câu trả lời của cô. Bàn cờ được mở ra, anh cầm quân trắng và không chấp. Theo luật, cô đi trước. Cô khai cuộc bằng nước cờ lưng lửng để người ta không hiểu cô muốn gì, giành đất hay đánh nhau. Anh chậm rãi đi, dồn quân của cô về phía góc để bao vây. Mục tiêu của anh là chiếm lấy trung nguyên. Cô phản công bằng đúng cách Nam đã dạy. Anh không thuộc nhiều joseki như cô nên thất bại liên tiếp từng đám quân. _ Anh resign đi! _ Anh chưa thua đâu, đánh đến tàn cuộc đi! _ Vô ích thôi, anh không còn cứu vãn tình thế được nữa. Review cờ, cô chỉ cho anh thấy anh đã đi sai ở nước cờ nào. Đây là điều cô chờ đợi mấy tháng qua, nhưng khi nó đến cô lại không có cảm xúc gì đặc biệt lắm. Việc cô đánh thắng anh đã làm xôn xao hội cờ. Người ta mời cô tham gia giải đấu toàn thành mà không cần qua bất kỳ cuộc tuyển lựa nào. _ Mấy ngày nay hội cờ xôn xao về em, em làm mọi người thật bất ngờ! _ Em đã từng chơi cờ vây vì hi vọng sẽ gặp anh đấy, nhưng bây giờ gặp anh em thấy lý do ngày trước của mình thật ngốc! _ Em khác nhiều lắm! Em không hề có cách nói chuyện thẳng như thế này bao giờ! _ Ừ, nhiều lúc em cảm thấy mình không còn là mình nữa. Dĩ nhiên An không còn nghĩ tới anh nữa. Cô mơ hồ mình đang chạy theo một cái gì đó vô hình. Không phải theo bản năng, không phải vì ai mà vì thói quen. Những nước cờ cô đi, dù sắc sảo nhưng không làm cô hài lòng. Thư của Nam gửi về: “Chị biết tại sao chị cảm thấy trống rỗng khi đặt một quân cờ xuống bàn không? Vì nước cờ đó không phải của chị, đó là của em” |
[Truyện ngắn] Ván cờ sinh tử
Tác giả: Minh Đức Triều Tâm Ảnh Lời vào truyện. Có bao giờ chúng ta nghe từ miệng một vị thiền sư dạy Đạo cho môn sinh như thế này chưa: “- Này chư tử! Thuở còn trai trẻ, làm kiếm khách áo trắng, ta ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải chém. Hàng tục sĩ gọi ta là Kiếm vương. Này chư tử! Thuở còn trai trẻ, làm giang hồ kỳ thủ, ta ít khi chơi cờ. Khi đã chơi, một quân cờ đặt xuống – trọng lượng một quả núi – sẽ kết thành định mệnh. Định mệnh không lập lại hai lần. Dòng sông đã chảy, vậy thì những quân cờ kế tục đi đến chung quyết. Không do dự. Không ngập ngừng. Người đời gọi ta là Kỳ vương. Này chư tử! Kiếm vương ta cũng bỏ. Kỳ thủ ta cũng lìa, khoác tay nải, dép cỏ, nón mê lang thang học Đạo. Ba mươi năm chí thú tinh cần mới thấy được cửa vào. Mười năm lên núi sâu thiền tu, tịch mặc. Sở chướng đã trừ. Mê lầm đã tuyệt. Núi cũng là núi. Sông cũng là sông thôi. Kiếm vương kia thành Kiếm đạo. Kỳ vương kia thành Kỳ đạo. Tại sao như thế? Này chư tử! Nay ta có mấy lời tâm huyết, như dao chém đá, như kiếm xuyên mây. Hãy nghe mà lập tâm lập hạnh. Đốt cháy kiến hoặc, dội tắt nghi tình, vào chốn ngũ trần mà thong dong tự tại. Hãy nghe đây! Phàm người tu Phật, một niệm phóng đi, tác thành nghiệp báo. Vậy hãy như tay Kiếm vương kia, chớ có khinh suất mà ra chiêu, đừng cho ý tưởng tự do khởi động. Khi ngưng tụ sinh lực. Lúc buông xả nghỉ ngơi. Hãy xuất niệm như xuất kiếm.. Đã xuất là phải đạt. Này chư tử! Phàm người tu Phật, phải tinh luyện tư duy, khổ hạnh tư duy. Một tư duy đặt trên đối tượng. Một tư duy dẫn dắt hành động. Phải như tên Kỳ thủ kia, một quân cờ đặt xuống, trọng lượng một quả núi. Dòng sông không chảy hai lần. Đừng do dự. Đừng ngập ngừng. Quân cờ đặt xuống là tác thành định mệnh, tác thành nhân quả, nghiệp báo. Này chư tử! Hãy xuất cờ! Hãy xuất niệm! Hãy xuất kiếm! Bước tới! Không ngoảnh đầu! Không có sinh tử giữa dòng chảy trôi liên lỉ! Không có sau trước giữa vòng tròn vô thỉ, vô chung!” Bài giảng kia đã từ một tu viện thâm u trên núi cao, đâm xuyên qua mấy đỉnh mây mù, băng tuyết, rơi xuống, cắm vào giữa lòng các đô thị. Người ta tỉnh giấc, bàng hoàng. Ngàn năm Phật giáo kinh điển, từ chương, thụ động, tiêu cực, đắm say bùa chú, hương khói vật vờ; chơût đứng dậy, vươn cao, nắm định mệnh mình bước đi như thớt voi lâm trận, hùng dũng ho to, cánh sát cánh, vai sát vai…; ánh lửa trí tuệ bùng lên, thổi sinh khí, đem cái đẹp, sức mạnh và tự do tối thượng cho con người. Phật giáo từ thời Khâm Minh Thiên Hoàng, đến đây, hậu bán thế kỷ XV, sống lại, mang cơ thể mới, tinh thần mới, dẫn Nhật Bản đi vào thời đại phú cường. Công lao ấy có ai ngờ rằng, có sự đóng góp từ trí tuệ của một người: thiền sư Dai-so-kim! Ngài tịch năm 1491, nơi một am thất nhỏ ở Keti phía nam Tây hải đạo. Truyện ngắn sau đây thuật lại một trường hợp dạy Đạo của người. Thanh niên Ka-jo-ju sau khi thất vọng về đường công danh, tình yêu, sự nghiệp bèn tìm đến một tu viện trên non cao và thưa với Tu viện trưởng: - Thưa ngài! Con đã thấy rõ bộ mặt thật của cuộc đời nên mong muốn giải thoát khỏi những đau khổ. Thế nhưng, con không có khả năng hành trì một thứ gì lâu dài. Không bao giờ con có thể sống nhiều năm trong thiền định, học tập, giới luật hay cái gì nghiêm túc tương tự như vậy. Con sẽ thối chí và rơi trở vào cuộc đời, dẫu biết rằng mình không còn chịu đựng được.. Quyên sinh là biện pháp hay nhất, có lẽ… Thưa ngài! Vậy thì còn có con đường nào ngắn nhất, dễ dàng nhất dành cho những kẻ như con hay không? - Có chứ! Tu viện trưởng một thoáng lạ lùng nhìn người thanh niên rồi trả lời – nếu con trung thực! Nhưng hãy cho ta biết là con đã học những thứ gì? Sở tri ra sao? Có thể có những khả năng như thế nào? Thảng hoặc, con thường hay tập trung tâm ý nhiều nhất vào chuyện gì? Ka-jo-ju có vẻ nghĩ ngợi, sau đó, y thở dài thườn thượt: - Ôi! Thực sự thì không có thứ gì! Con chưa nghĩ là mình phải nên như thế này hoặc nên như thế nọ! Vả chăng, mục đích của sự học cũng chỉ đưa đến hư vô và phù phiếm! Công danh, sự nghiệp giữa cuộc đời này cũng chỉ là giấc mộng đầu hôm. Hiện giờ gia đình con lại khá giả nên con không cần phải làm việc. Riêng về sở thích thì… tuyệt, con thích đánh cờ nhất! Cả đời dường như tâm trí con chỉ tập trung vào đó thôi. Trong vài cuộc tranh giải gồm những kỳ thủ già dặn bốn phương, thỉnh thoảng con cũng giật được phần thưởng ưu hạng. - Rất tốt! Tu viện trưởng gật đầu – chưa đến nỗi phải bỏ đi. Nhưng mà điều này mới thật là quan trọng, con có niềm tin nào nơi ta không chứ? - Con đã chọn lựa. - Thế nào? - Ngài là Kiếm vương – Thanh niên Ka-jo-ju chợt nói lớn – lại là Kỳ vương nữa. Ngài đã dùng sức mạnh của đạo đức và trí tuệ để thu phục nơi tu viện này những con ngựa hung hăng nhất, những tay giang hồ kiêu ngạo và bạc hãnh nhất… Không cần phải nói rằng người ta tín phục ngài như thế nào, ngài Tu viện trưởng ạ! - Hỡi con, này Ka-jo-ju! Ta muốn hiểu cường độ tín phục ấy ở nơi riêng con thôi. Nghe gọi đúng tên mình, Ka-jo-ju rúng động cả châu thân. Bất giác, thanh niên đưa mắt nhìn Tu viện trưởng, và y cảm thấy một sức thu hút kỳ lạ không cưỡng được. Ka-jo-ju gật: - Tín phục. Con hoàn toàn tín phục. Tu viện trưởng chậm rãi quay qua bảo thị giả: - Vậy hãy cho gọi tu sĩ Mu-ju đến đây cùng với bàn cờ của y. Người được gọi là một tu sĩ trẻ, rất trẻ, vóc người tầm thước, dáng dấp nho nhã, khuôn mặt sáng rỡ, tròn trặn đầy phúc hậu. - Mu-ju con! - Bạch thầy, con nghe. - Bao nhiêu năm con theo ta để học Đạo. Con mời cơm, ta ăn. Ta gọi, con dạ. Ta giẫy cỏ, con cuốc đất… Tình thầy trò giữa chúng ta thật không có gì đáng phải phàn nàn cả chứ? - Dạ, quả thế thật. - Ta còn muốn hỏi rõ hơn nữa. Từ trước đến nay, con không hề mảy may nghi ngờ gì nơi ta đấy chứ? - Phải nói ngược lại, bạch Thầy – giọng tu sĩ trẻ chợt như viên đá nặng ngàn cân – phải nói là con tín phục Thầy một cách tuyệt đối. - Rất tốt! Vậy này Mu-ju! Ngay bây giờ ta yêu cầu ở nơi con sự tín phục “kim cương bất hoại” đó. - Xin vâng. Tu viện trưởng – chính là vị thiền sư Dai-so-kim – chợt đứng dậy, bước tới bức tường phía đông. Ở đó có treo một thanh kiếm cổ, vỏ nạm bạc khảm xà cừ, nhưng tuế nguyệt đã phủ lên đấy một lớp bụi đục. Gần nửa thế kỷ nay, ngài không đụng đến thanh kiếm ấy. Cái thời Kiếm vương trai tráng oanh liệt dường như mới hôm qua đây thôi. Ngài thò tay. Một tiếng động khẽ vang lên. Kiếm đã ra khỏi vỏ. Mũi kiếm sắc lạnh ngời ánh thép xanh biếc. Thiền sư Dai-so-kim quay lại, đứng thẳng như một cỗi tùng gân guốc. - Này Mu-ju! Ngài nói chậm rãi – con hãy chơi cờ với chàng thanh niên này. Và nghe đây! Nếu con thua, ta sẽ chém đầu con, nhưng ta hứa là con sẽ được tái sanh vào cõi phúc lạc. Nếu con thắng, ta sẽ chém đầu chàng thanh niên. Suốt đời anh ta mê mải ham thích trò chơi đó, nếu để thua thì chém đầu y chẳng oan tí nào. Hai người lạnh toát sống lưng nhìn Tu viện trưởng; và trong thoáng giây đó, họ đều hiểu rằng ngài nói thật. Thanh niên Ka-jo-ju đứng trân, bất động, loáng thoáng theo hơi gió buốt lạnh câu nói xa xưa của Kiếm Vương: “Ta ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải chém!” Bất giác, thanh niên đưa tay sờ lên cổ mình, mồ hôi lấm tấm, gai lạnh. Tu sĩ Mu-ju chỉ thoáng một giây sợ hãi như tí gợn trên mặt hồ rồi mất. Trọn đời bằng vào đức tin tuyệt đối nơi đức thầy, nên việc giao phó định mệnh không phải là điều đáng suy nghĩ lâu. Giữa thiền đường, lư trầm nghi ngút. Cơn gió lạnh lẽo lùa qua liếp cửa. Thiền sư Dai-so-kim ngồi xuống sau làn khói lung linh mờ ảo, tay nắm chặt đốc kiếm trịnh trọng với phong độ của một bậc tôn sư. Không khí đọng lại, trang nghiêm và tĩnh mịch đến ghê người. Cả hai người hoàn toàn bị khiếp phục. Họ bắt đầu bước vào ván cờ sinh tử. Ván cờ không còn là trò chơi nữa. Là cái gì nghiêm trọng nhất trên đời này. Ván cờ chính là cuộc đời. Ván cờ chính là sinh tử. Và cả hai hoàn toàn tập trung tâm ý vào đó không một mảy may dám xao lãng. Chỉ vài nước khởi đầu, thanh niên đã sớm hiểu là mình đang đối đương với một địch thủ kỳ tài và già dặn.. Tu sĩ trẻ lại un đúc được đức trầm tĩnh của thiền môn. Đó là những yếu tố đáng ngại. Mồ hôi từ tráng chàng thanh niên chảy dài xuống ngực. Tu sĩ Mu-ju đã chiếm ưu thế mất rồi. Và như một lão ngựa tự tin, sung sức – chỉ cần sải từng bước đều đặn giữ khoảng cách đầu ngựa. Chiến thắng chỉ còn là thời gian. Ka-jo-ju quên ngoại cảnh, quên bản thân, quên cả việc sống chết. Ngay giây phút này – tình yêu, công danh, sự nghiệp, ưu hận – là những đám mây đen bị xua tan một cách nhanh chóng. Tâm trí Ka-jo-ju hoàn toàn chú mục vào cái đam mê duy nhất của đời mình. Phong độ, sinh lực, thiện xảo, sự thông minh dễ dàng trở lại với chàng. Thế là Ka-jo-ju khôn khéo gỡ từng thế một. Tuy nhiên, tu sĩ Mu-ju vẫn tranh tiên. Rất chậm, vững chãi, từng bước vây hãm thành trì, không một sơ hở tối thiểu để cho chàng thanh niên lập lại thế quân bình. Đột nhiên, thanh niên Ka-jo-ju bỏ thủ, bỏ thành trì, hy sinh quân mã, tung những đòn chớp giật. Lớp chết, lớp khác xông lên với khí thế quyết tử. Lấy công làm thủ là chiến thuật bình thường, nhưng tự hy sinh quá đột ngột, liều lĩnh và táo bạo như vậy thì quả là Mu-ju mới thấy lần đầu. Đến lượt tu sĩ trẻ toát mồ hôi, từng giọt, từng giọt rỏ xuống bàn cờ. Ka-jo-ju chỉ chờ có thế. Chỉ cần một thoáng bối rối, lưỡng lự của đối thủ là y chém đông, chém tây những thế táo bạo – nhưng chỉ là hư chiêu – rồi rút về an toàn, bình chân như vại. - Đệ tử vây Ngụy, cứu Triệu, hao tổn tâm cơ là chỉ mong cái thế bảo toàn – Ka-jo-ju thở phào nói – Thật ra, nếu đệ tử không thất vọng tình đời thì không đi những thế tuyệt mạng như vậy. Vì từ bi, vì trung hậu và chơn chất mà tiểu sư phụ mất thế thượng phong. Hiện giờ tiểu sư phụ dẫu hơn quân nhưng chuyện thắng bại khó biết phần ai. Lợi dụng khi quân mã của tu sĩ đang tản mác đó đây, thanh niên kéo đôi pháo giăng về giữ trung quân. Binh lính và ngựa chặn ở ven sông. Một xa chợt đông, chợt tây, chợt tấn, chợt thoái xông xáo giữa chốn thiên binh vạn mã. Tu sĩ trẻ bắt đầu thấy mình yếu thế. Tự tin một thoáng lay động là phía tả tiền đã bị viên hổ tướng của địch phá vỡ. Lão ngựa già của đối phương được hai chốt hộ vệ chặt chẽ, hờm sẵn đã lâu, bây giờ hung hăng nhảy đến thí mạng. Thế là đôi pháo bất khuất kiên cường của tu sĩ bị loại khỏi vòng chiến. Mu-ju đã rơi vào thế thủ. Thỉnh thoảng vẫn đánh trả những đòn đầy trầm tĩnh và nội lực nhưng thanh niên vẫn đón đỡ dễ dàng. Vào phút bất ngờ nhất, thanh niên Ka-jo-ju tung quân dự bị. Hai pháo giữ nhà đồng loạt vọt qua sông, tung đòn tối hậu. Tu sĩ đã nguy cơ thập tử nhất sinh. Thanh niên len lén đưa mắt nhìn vị sư. Đấy là một khuôn mặt trong sáng đầy trí tuệ do bao năm tinh cần giới luật. Ôi! Một chân dung thật đẹp ở trong một tinh thần cao khiết. Thanh niên nghĩ. Vị tu sĩ này từ hòa và đôn hậu hết mực, mang linh hồn trong sáng như viên bạch ngọc không tỳ vết nhiễm ô; đâu có hắc ám, bụi bặm, hiếu chiến, táo tợn và đa sát như ta? Ôi! Một nhân cách như vậy mà bị kết liễu cuộc đời thật uổng lắm thay! Ta là gì? Một kẻ du thủ du thực, vô tích sự, ăn bám mẹ cha và xã hội; nếp sống dơ dáy, hư hỏng, nội tâm đầy dẫy những ham muốn bất chánh và hèn hạ. Giá trị đời ta chỉ có thế thôi. Rơm rác còn có ích hơn ta. Thanh niên nhè nhẹ thở dài. Và lòng từ bi khởi lên dịu dàng xâm chiếm lòng chàng. Ôi! Cuộc đời vô giá trị của ta nên hy sinh cho cuộc đời có giá trị. Nghĩ thế xong, thanh niên khôn khéo tạo những sơ hở, chỉ những kỳ thủ trứ danh mới biết được. Một thế, hai thế. Vậy là quá đủ cho tu sĩ lấy lại quân bình rồi chiếm luôn ưu thế tấn công. Thanh niên Ka-jo-ju biết mình sẽ thua, lát nữa thôi, nhưng chàng không đổ mồ hôi, không lạnh lưng, không lạnh gáy. Một an tĩnh mênh mông, thân thiết vây phủ tâm hồn chàng. Chưa bao giờ mà chàng chờ đợi cái thua – nghĩa là chờ đợi cái chết – một cách dịu dàng, trong sáng, bình lặng và thanh khiết như vậy. Tu sĩ trẻ ngần ngại. Ngón tay vừa thò xuống quân cờ định mệnh, vội rút lui… Cũng vì lòng từ bi mà tu sĩ không nỡ hạ thủ. Bàn cờ bất động giữa hai người. Đối với những tay cờ ưu hạng, không có thế cuối cùng, Ka-jo-ju hiểu vậy, và vì đã nguyện hy sinh nên bỏ tay xuống… Bỗng một làn khí lạnh lướt qua. Tu sĩ Mu-ju thoáng thấy thiền sư Dai-so-kim đứng dậy chập chờn sau làn khói hương. Và một tia chớp phủ chụp xuống đầu chàng thanh niên. Tu sĩ nhắm mắt lại, khẽ tuyên Phật hiệu… Thiền đường lặng ngắt như tờ. Tu sĩ trẻ định thần mở mắt ra. Mắt y chợt tròn vo, kinh ngạc. Cái đầu với tóc tai rối bù của chàng thanh niên đã bị cạo nhẵn thín. Và giọng thiền sư Dai-so-kim trầm ấm, mồn một bên tai: - Chỉ cần có hai điều, Ka-jo-ju con hỡi! Âúy là sự hoàn toàn tập trung tâm ý và lòng từ bi. Hai yếu tố quan trọng của Đạo Giác Ngộ. Thế mà hôm nay con đã học được cả hai. Con đã tập trung tâm ý có hiệu quả vào ván cờ. Sau đó vì lòng từ bi mà con nguyện hy sinh mạng sống mình. Thôi, hãy ở lại đây, áp dụng kỷ luật của chúng ta trong tinh thần đó. Giải thoát sẽ là kết quả đương nhiên như mũi tên đến tiêu điểm theo đường nhắm đúng. Thanh niên Ka-jo-ju đưa tay lên sờ đầu mình, chàng mỉm cười. |